Bàn thắng đẳng cấp nâng tỷ số lên 2-0 của “Cơn Lốc Đường Biên” Thanh Nhã ghi được vào lưới Myanmar đã một lần nữa giúp tuyển Bóng Đá Nữ Việt Nam bảo vệ thành công chiếc HLV SEA Games 32. Ngay sau đó cả gia đình Thanh Nhã đã vỡ òa vì vui sướng.
GIA ĐÌNH VÔ CÙNG TỰ HÀO VỀ CÔ CON GÁI BÉ NHỎ
“Tôi không tin vào mắt mình vì bàn thắng đến nhanh và bất ngờ quá“, ông Nguyễn Kim Sáng, bố của Nguyễn Thị Thanh Nhã chia sẻ.
Ông cũng cho biết tối nay cả gia đình và nhiều hàng xóm đã tập trung tại nhà ông ở xã Dũng Tiến, huyện Thường Tín cùng theo dõi trận đấu. Khi Thanh Nhã ghi bàn, mọi người nhảy lên hò hét, ôm nhau trong sự phấn khích và nói rằng chiếc HCV thứ tư của đội tuyển là chắc chắn.
“Trước trận chung kết Nhã gọi điện thoại về nói mong muốn và quyết tâm hết sức để cùng cả đội giành HC vàng“, ông Sáng nói. Ông cũng cho biết gia đình tiếc vì không có mặt trên sân để cổ vũ con gái ở giải đấu này.
Gia đình không ai theo nghiệp thể thao, nhưng từ bé cầu thủ số 19 của đội tuyển bóng đá nữ Việt Nam đã có niềm đam mê đặc biệt với trái bóng. Tuổi thơ của cô là những ngày sáng đi học, chiều cùng chị họ đá bóng.
Biết con muốn chơi chuyên nghiệp, vợ chồng ông Sáng ban đầu không đồng ý vì sợ thể lực yếu. Nhưng thấy con gái say sưa tập luyện, tâng bóng mỗi khi rảnh, ông Sáng đành thuyết phục vợ. Năm 13 tuổi, Nhã được giới thiệu lên trung tâm huấn luyện ở Hà Đông (Hà Nội) với ước mơ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp.
Thời gian đầu đưa con lên trung tâm, vợ chồng ông nhiều đêm mất ngủ vì nhớ, sau lại lo con gái phải tự lập sớm. Từ khi Thanh Nhã được ra sân thi đấu, vợ chồng ông Sáng nói không bỏ lỡ bất kỳ trận nào. Những trận ở Hà Nội và các tỉnh lân cận gia đình đều trực tiếp đi cổ vũ. Các giải đấu ở nước ngoài ông sẽ xem trên truyền hình. Kết thúc mỗi trận đấu dù thắng hay thua, Nhã đều gọi điện thoại chia sẻ cảm xúc cùng bố mẹ.
Tự hào khi con gái 22 tuổi luôn nỗ lực mỗi lần ra sân nhưng chứng kiến cảnh Nhã va chạm với cầu thủ đội bạn, ông Sáng nói nhiều lần không kìm được nước mắt. “Nhiều lúc thấy con ngã tôi không dám nhìn vào màn hình, chỉ ước có thể chịu đau thay con“, ông kể.
Tại SEA Games 32, cường độ tập luyện cao cùng lịch thi đấu liên tục nhưng ngày nào Thanh Nhã cũng gọi điện thoại thăm hỏi gia đình, sau chia sẻ về những kỷ niệm đáng nhớ với ban huấn luyện và các đồng đội. Đây cũng là thói quen cô duy trì suốt 8 năm đi học xa nhà.
KẾT LUẬN
Bàn thắng mang về tấm HCV của Thanh Nhã quả thật không chỉ mang lại niềm tự hào cho Gia đình mà đó còn là niềm tự hào của Việt Nam trên đấu trường Bóng đá khu vực. Thanh Nhã, cả Việt Nam yêu Em!