Theo các chuyên gia nhà Kubet, những chiến thuật có phần cổ quái, cố chấp của HLV Mourinho đã lạc nhịp khỏi thứ bóng đá đương đại. Những tư duy chiến thuật ấy đã biến Mourinho thành một món “Cổ Vật” bị nhiều đội bóng xa lánh. Tuy nhiên Ông vẫn biết cách để đưa Roma vào chung kết Europa League.
MOURINHO CHƯA TỪNG THAY ĐỔI VỀ TƯ DUY BÓNG ĐÁ
Bóng đá Italia và Serie A từ khoảng hai năm qua chứng kiến những sắc thái quen thuộc đến từ Jose Mourinho. Vẫn những nét mặt cau có cứ như thể luôn mang một mối hận thù truyền kiếp nào đó. Vẫn một con người thật sống trong thế giới bóng đá nhưng cứ như thể bước ra từ trong những bộ phim hư cấu.
Vẫn phong thái của một “đại ca” trên băng ghế huấn luyện, vẫn làm chủ phòng họp báo bằng tài thao túng tâm lý và ngôn từ chua ngoa. Đôi khi người ta lại cứ nghĩ Mourinho bị mắc chứng hoang tưởng vì luôn cho rằng đội bóng mình dẫn dắt đang bị một thế lực nào đó bắt nạt và ép buộc.
Theo các chuyên gia nhà Kubet, Mourinho vẫn chưa từng thay đổi tư duy bóng đá của mình dù phong cách đó chúng ta đã thấy nó cách đây hàng thập kỷ. Kiểm soát bóng chỉ 28%, chỉ một pha dứt điểm trúng đích so với 23 của đối thủ.
Giá trị bàn thắng kỳ vọng đạt được chỉ 0,03, thời gian bóng thực lăn trên sân chỉ 54 phút dù có tới 14 phút bù giờ tổng cộng, đó là Roma của Mourinho trong trận hòa 0-0 ở lượt về bán kết Europa League trước Leverkusen.
Nhưng kết quả ấy đủ để đội bóng của vị HLV 60 tuổi giành vé vào chung kết. Đó là chiến thắng của thứ bóng đá mà Mourinho tôn thờ và theo đuổi, như gợi nhớ cách ông từng cùng Inter vượt qua một Barca hùng mạnh nhất năm 2010.
Cảnh tượng trên sân Bayarena sau trận bán kết lượt về Europa League lần này chỉ khác ở Camp Nou 13 năm trước ở chỗ Mourinho không chạy vòng quanh sân ăn mừng đầy ngạo nghễ.
“Tôi không thể làm thế trước mặt những người tôi xem là bạn, và Xabi Alonso là một người bạn“, HLV người Bồ Đào Nha giải thích. Alonso là học trò cưng của Mourinho trong ba mùa ông dẫn dắt Real giai đoạn 2010-2023, và sau đó trở thành bạn thân.
BIẾN CỐ TỪ BARCA ĐÃ THAY ĐỔI HOÀN TOÀN MỘT MOURINHO
Đó là khi Barca quyết định chọn Pep Guardiola – mới chân ướt chân ráo vào nghề – làm HLV trưởng, thay vì Mourinho đã dày dạn kinh nghiệm – khẳng định một nghi ngờ từ lâu của HLV người Bồ Đào Nha rằng CLB xứ Catalonia chưa bao giờ thực sự chấp nhận ông.
Dù ông đã gắn bó với họ từ cuối 1990 trong vai trò một người thông ngôn rồi trợ lý cho các HLV Bobby Robson và Louis van Gaal, rằng ông chỉ là một kẻ ngoại đạo và Barca sẽ chỉ chọn những người thật sự thuộc về họ.
Biến cố này như biến Mourinho thành người chống lại Barca, chống lại trường phái mà CLB này truyền bá: nếu họ hay một ai đó muốn chơi với quả bóng, thì Mourinho sẽ chiến thắng mà chẳng cần có nó.
Tuy nhiên, thứ bóng đá mà Mourinho theo đuổi ở đầu sự nghiệp không hẳn bắt đầu theo cách đó. Porto, Chelsea rồi Real Madrid của ông đều ít nhiều cho thấy sự linh hoạt và mềm dẻo, đã có những lúc chơi bóng đá tấn công.
Nếu Guardiola được xem là người truyền bá sâu rộng nhất của “Juego de Posicion” hay còn được gọi với cái tên tiếng Việt là “Bóng đá định hướng vị trí”, thì chúng ta cũng không nên quên Mourinho cũng thuộc trường phái này.
Nhưng sau lần bị Barca từ chối đó, Mourinho bắt đầu đi theo con đường trái ngược hoàn toàn với những tôn chỉ của Guardiola. Ông đề cao phương châm “kẻ có bóng sẽ luôn mang theo nỗi sợ” và đặc biệt trung thành với triết lý này kể từ nhiệm kỳ thứ hai với Chelsea.
KẾT LUẬN
Đà đi xuống của tư duy những năm qua đã đưa Mourinho qua bên kia con dốc của sự nghiệp. Ông đã 60 tuổi, không còn quan tâm quá nhiều đến tiền bạc, ông cũng không còn tha thiết đấu tranh dữ dội như ngày trước. Nhưng bóng đá đương đại vẫn cần có ông, cần ông như một hoài niệm, như một chứng tích của một thời lịch sử huy hoàng.